Phân tích bài thơ vội vàng của Xuân Diệu

Trong phong trào Thơ mới, Xuân Diệu không nênthi sĩ tiên phong đầu tiên, bên cạnh đó lúc vừa mới xuất hiện trên diễn đàn thơ ca, sở hữu các sáng tác đỉnh cao sở hữu phong bí quyết riêng độc đáo, ông được mệnh danh là “nhà thơ mới nhất”. Tác phẩm “Vội vàng” được in trong tập “Thơ thơ” (1938) đã mô tả thành công tiếng lòng yêu đời và khao khát sống mãnh liệt và quan điểm sống tích cực, hiện đại của nhà thơ Xuân Diệu, song song là sự hài hòa giữa cảm xúc và triết lí, cùng những sáng tạo độc đáo về nghệ thuật.



Ngay từ đầu tác phẩm, tác fake đã biểu đạt khát vọng níu giữ vẻ đẹp, hương nhan sắc cuộc đời:



“Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất;

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.”



Trong bốn câu thơ ngũ ngôn đầu tiên, bằng giải pháp điệp ngữ “tôi muốn” kết hợp sở hữu điệp cấu trúc câu ở câu thơ đầu tiên và câu thơ đồ vật ba, tác fake đã nhấn mạnh chủ thể của hàng động và khát vọng mạnh mẽ, in đậm cái tôi cá nhân. Và chủ thể trữ tình cũng bộc lộhoài vọng hướng về đối tượng duyệt những hình ảnh độc đáo như “tắt nắng”, “buộc gió”, cho thấy ước vọng táo tợn của người thi sĩ để “màu đừng nhạt, hương đừng bay”. Điệp ngữ “cho, đừng” cộng điệp cấu trúc câu ở câu thơ thiết bị 2, 4 đã trình bày mục đích đẹp đẽ của nhà thơ là trân trọng, níu giữ vẻ đẹp, hương dung nhan của cuộc đời. Như vậy, qua bốn câu thơ đầu tiên, chúng ta sở hữu thể thấy được ước muốn lãng mạn của một thi sĩ sở hữu tâm hồn yêu đời, yêu cuộc sống sôi nổi, tha thiết. 



Ở đoạn thơ tiếp theo, tác fake đã tái tạo bức tranh cuộc sống thực tại đẹp như thiên đàng trên mặt đất:



“Của bướm ong này đây tuần tháng mật;

Này đây hoa của đồng nội xanh rì;

Này đây lá của cành tơ phơ phất;

Của yến anh này đây khúc tình si.

Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;

Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;

Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;

Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:

Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.”



Điệp khúc “Này đây” xuất hiện trở đi trở lại trong các loại thơ ở các vị trí khác nhau,, với tới âm hưởng vui tươi, rộn ràng, nao nức cho đoạn thơ. Điệp khúc này gắn ngay lập tức sở hữu hệ thống ngôn từ, hình ảnh gợi hình, gợi cảm phê chuẩn biện pháp liệt kê về vô cùng đa dạng hình ảnh đẹp về cảnh sắc đẹp thiên nhiên: “hoa của đồng nội”, “lá của cành tơ”, “yến anh… khúc tình si”, “ánh sáng… chớp hàng mi”, “buổi sớm… thần Vui hằng gõ cửa”. Như vậy, tác kém chất lượng đã cảm nhận cuộc đời bằng con mắt của chính mình, đó là đôi mắt của sự trẻ trung, “xanh non”, “biếc rờn”. 



dan y phan tich bai tho voi vang cua xuan dieu



Những bài phân tích bài thơ vội vàng của Xuân Diệu hay nhất



Mọi cảnh sắc đẹp thiên nhiên qua thơ Xuân Diệu đều chan chứa sinh khí Bằng nghệ thuật ẩn dụ chuyển đổi cảm giác, tác kém chất lượng đã biểu hiện sự cảm nhận tinh tế về sự ngọt ngào của cái thời gian: “tuần tháng mật”. Mỗi một ngày mới đối với Xuân Diệu là “thần Vui gõ cửa” - vị thần đem tới bình an, biểu hiện niềm vui và trân trọng cuộc sống. Thông qua giải pháp nhân hóa, tác nhái đã tái hiện bức tranh vạn vật sở hữu trạng thái căng tràn nhựa sống. Đặc biệt, qua sự cảm nhận độc đáo, tác nhái đã sáng tạo hình ảnh: “Tháng giêng ngon như một cặp môi gần”. Qua việc sử dụng biện pháp so sánh, mùa xuân đã hiện lên với vẻ đẹp tươi mới, gợi cảm và quyến rũ. Sức quyến rũ của mùa xuân vốn vô hình, trừu tượng nhưng đã được tác giả Xuân Diệu hữu hình bằng cảm giác vô cùng thật, cực kỳ cụ thể: “ngon” và hình ảnh so sánh “cặp  môi gần”. Nghệ thuật chuyển đổi cảm giác đã trình bày nhà thơ đã cảm nhận cuộc sống bằng hầu hết những giác quan, cho thấy tình yêu và sự giao cảm mãnh liệt của nhà thơ đối mang cuộc đời. Câu thơ còn thể hiện quan niệm thẩm mĩ mới mẻ của thi sĩ Xuân Diệu. 



Trong nền văn chương trung đại, thiên nhiên được lấy khiến chuẩn mực cao nhất của cái đẹp, đó là “Mây, gió, trăng, hoa, tuyết, núi, sông”. Bởi vậy, con người luôn được khắc họa, so sánh vẻ đẹp của thiên nhiên. Đối thi sĩ Xuân Diệu, con người là chuẩn mực của loại đẹp: “Tháng giêng ngon như một cặp môi gần”. Như vậy, qua bức tranh thiên nhiên tươi đẹp về cuộc sống thực tiễn trên trần thế, cảnh sắc đẹp vạn vật đã hiện lên mang vẻ đẹp viên mãn, tràn trề sức sống, biểu hiện sự tình tứ, giao hòa, quấn quýt. Bức tranh thiên nhiên đã trình bày chiếc nhìn qua đôi mắt “xanh non, biếc rờn” về cuộc sống nơi trần thế. Đó là ánh mắt trẻ trung, ngỡ ngàng như lần đầu nhìn thấy thế giới, cho thấy quan niệm thiên đàng ở ngay cuộc sống trần thế, phản ảnh niềm say đắm, tình yêu đối sở hữu cuộc đời của nhà thơ Xuân Diệu. Đang say đắm sở hữu cảnh sống đẹp đẽ, thi sĩ đột ngột nuối tiếc nuối:



Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng 1 nửa:

Tôi ko chờ nắng hạ mới hoài xuân.”



Dấu chấm câu ở giữa chiếc đã ngắt câu thơ thành hai câu ngắn như 1 bản lề khép mở hai tâm trạng. Nhà  thơ vừa sung sướng trước cảnh sắc hấp dẫn của thiên nhiên đã lại vội vàng trước sự lưu loát của thời gian. Chính vừa vậy, nhà thơ đã lựa sắm phương bí quyết sống chạy đua mang thời gian: tiếc nuối nuối  mùa xuân dù mùa hạ chưa tới. Người ta thường tiếc nuối những gì đã mất, đã qua, còn Xuân Diệu tiếc nuối cả những gì đang có, diễn tả thái độ trân quý từng phút giây đối thực tế đang diễn ra. 



Vẻ đẹp nơi dương thế được khơi nguồn tình yêu thiết tha mang cuộc đời, nhưng song song cũng đánh thức trong lòng nhà thơ những nhớ tiếc nuối, lo âu. Bởi nhà thơ nhận ra thời kì với thể khiến cho phai tàn tất cả, cả sự sống và chiếc đẹp:



“Xuân đang tới, tức là xuân đang qua,

Xuân còn non, tức thị xuân sẽ già,

Mà xuân hết, tức là tôi cũng mất.

Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,

Không cho dài thời trẻ của nhân gian,

Nói làm cho chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,

Nếu đến nữa ko bắt buộc rằng gặp lại.

Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,

Nên bâng khuâng tôi tiếc nuối cả đất trời”



Trong đoạn thơ, tác fake đã sử dụng triệt để, hiệu quả giải pháp nghệ thuật đối lập: “xuân đương tới - xuân đương qua”, “xuân còn non - xuân sẽ già”, “lòng tôi rộng - lượng trời cứ chật”, “còn trời đất - chẳng còn tôi mãi”. Sự tương phản trở đi trở lại trong những chiếc thơ hài hòa những liên từ “nghĩa là”, “nói khiến chi”, “nhưng” để lí giải đã đem tới giọng điệu sôi nổi, nhịp thơ tranh luận. Tất cả đã miêu tả học thuyết nhân sinh về cái thời gian trôi nhanh, 1 đi ko trở lại. Nhà thơ không chỉ nhạy cảm mang thời gian mà còn tinh thần sâu dung nhan về loại tôi cá nhân. Dưới ngòi bút của thi sĩ, con người cá nhân càng vươn lên là mong manh, nhỏ nhoi và dễ dàng tan biến, cá nhân càng khao khát sống mãnh liệt, lại càng ko thể vượt qua được quy luật nghiệt ngã của tự nhiên. Với thuyết lí nhân sinh đó, Xuân Diệu đã ngầm khẳng định: Tuổi xuân con người ngắn ngủi, chỉ với một lần và vươn lên là vô giá. Đây là ý kiến đối chọi với quan niệm thời gian là tuần hoàn, bất biến trong hệ hình văn hóa trung đại. Xuất phát từ tinh thần về thời kì của dòng chảy hiện đại, nhà thơ nhận ra mùa xuân sở hữu thể trở lại, nhưng tuổi xuân của con người thì “một đi không trở lại”. Nhà thơ cũng đau xót nhận ra vũ trụ là vĩnh hằng nhưng “cái tôi” thì hữu hạn và là duy nhất. 



Ở bảy câu thơ tiếp theo của đoạn thơ thứ ba, tác giả đã thể hiện sự cảm nhận độc đáo về thời gian:



“Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,

Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt...

Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,

Phải chăng hờn vì nỗi bắt buộc bay đi?

Chim rộn rã bỗng đứt tiếng reo thi,

Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?

Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…”



Bằng cảm nhận tinh tế, tác kém chất lượng 1 lần nữa tạo phải hình ảnh độc đáo phê chuẩn giải pháp ẩn dụ chuyển đổi cảm giác. Nhà thơ cảm nhận thời kì bằng nhiều giác quan: khứu giác - “mùi tháng năm”, thị giác và vị giác - “rớm vị chia phôi”. Thi sĩ ko chỉ cảm nhận được mùi thời kì mà còn thấy được vị chia phôi của thời gian. Câu thơ đã cho thấy cảm nhận tinh tế của tác fake qua sự giao trâm giữa những giác quan. Cùng sự cảm nhận về thời kì là sự ý thức về không gian: “Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt…”. Biện pháp tu từ nhân hóa và câu hỏi tu từ đã giúp thi sĩ khắc họa sự phai tàn, chia phôi của mỗi sự vật: “con gió xinh thì thào”, “hờn vì nỗi nên bay đi”, “chim đứt tiếng reo thi” vì “sợ độ phai tàn”. Không gian chứa chan lời than của vạn vật vì chia phôi, phai tàn giữa các sự vật và trong từng tạo vật. Tác giác đã mở rộng hầu hết cảm quan để cảm nhận các trạng thái tinh tướng mơ hồ của cảnh vật. Đứng trước sự phôi pha, phai tàn của cảnh vật, giọng điệu thơ đã thể tâm cảnh hẫng hụt, nhớ tiếc nuối, đầy tiếc của thi sĩ: “Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…”. Câu cảm thán kết hợp bí quyết ngắt nhịp 3/1/4 độc đáo vừa biểu lộ tâm trạng tiếc nuối nuối, xót xa vừa biểu đạt sự vội vàng, hối thúc. Điều này khởi thủy từ sự tự ý thức sâu xa về giá trị của sự sống cá thể đang phai tàn trong cái chảy thời gian. Và đây chính là cơ sở sâu xa của triết lí sống vội vàng:



“Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,



Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm tình yêu,

Ta muốn thâu trong 1 loại hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng,

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc đẹp của thời tươi;



- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”



Với nhà thơ Xuân Diệu, sống vội vàng đầu tiên là sống mang tốc độ phi thường, chạy đua thời gian, đón trước thời gian: Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm. Câu trúc câu cầu khiến như lời giục giã, thôi thúc toàn bộ người sống ân hận hả, cuống quýt. Sống vội vàng còn là sống sâu sắc, mãnh liệt. Điệp khúc “Ta muốn”: khao khát mạnh mẽ của thi sĩ cùng sự khơi gợi tình ái cuộc sống của đa số người. Thi sĩ đã tiêu dùng hệ thống động từ ngày một mạnh: "ôm", "riết", "say", "thâu", "cắn", thể hiện sự cảm nhận cuộc sống bằng cả tâm hồn, bản thể, nhấn mạnh thuyết giáo sống sâu sắc, mãnh liệt, hết mình. Đi kèm mang các động từ là những danh từ chỉ vẻ đẹp thanh tân, tính từ chỉ xuân sắc: “sự sống… mơn mởn”, “mây đưa”, “gió lượn”, “cánh bướm”, “tình yêu”, “non nước”, “cây”, “cỏ rạng”, “thanh tân”, “thời tươi”, “xuân hồng”: tái hiện 1 thế giới tươi đẹp, tình tứ. Đồng thời, các động từ chỉ trạng thái nâng cao tiến: “chếnh choáng”, “đã đầy”, “no nê” đã diễn đạt cảm xúc say mê, nồng nàn, cuồng nhiệt. Nhịp thơ nhanh, hối hả, gấp gáp phản ánh ái tình đời sôi nổi trào dâng của nhà thơ. Đoạn thơ như tái tạo nhịp đập con tim, khá thở của thi nhân đang gấp gấp, hối hận hả để yêu, để say, để khẩn thiết với cuộc đời. Có lẽ, Xuân Diệu, sống vội vàng chính là phương pháp biến cuộc đời vốn hữu hạn phát triển thành vô hạn, giống  như thi sĩ từng tâm niệm:



“Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối

Còn hơn le lói suốt trăm năm”



Tất cả tình ái đời và khát vọng sống đã được dâng tụ ở câu thơ cuối cùng: “- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”. Hình ảnh ẩn dụ “xuân hồng” gợi một cuộc sống đầy quyến rũ, mời gọi, tình tứ như người thiếu nữ giữa tuổi thanh xuân. Động từ “cắn” trình bày khát vọng hưởng thụ, chiếm lĩnh mọi vẻ đẹp của hương dung nhan cuộc đời. Đó là khát vọng mới mẻ chưa từng thấy trong nền văn học trung đại.



Bài thơ đã đem tới quan điểm sống hiện đại, tích cực. Đó là học thuyết sống vội vàng, sống trọn vẹn từng khoảnh khắc và sống hết mình. Bài thơ sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa cảm xúc và lí trí. Với những bài thơ kết đọng biết bao tinh hoa, Xuân Diệu xứng đáng là nhà thơ “mới nhất trong các thi sĩ mới”.



 



3. Bài văn phân tích bài thơ vội vàng của Xuân Diệu, mẫu số 3 (Chuẩn)



Phong trào thơ mới xuất hiện vào công đoạn những năm 1932-1941, dù chỉ kéo dài chưa đến một thập kỷ thế nhưng nó đã trở thành khoảng thời gian vàng kim, nâng bước 1 loạt các thi sĩ trẻ tuổi tài năng, với các bài thơ đặc dung nhan cả về thể loại, lẫn đề tài. Một trong số đó vượt trội nhất cần nhắc đến Xuân Diệu, người được xem là “nhà thơ mới nhất trong các thi sĩ mới” bởi giọng thơ thiết tha, rạo rực. Ông với một niềm ham mê đặc trưng mang tình yêu, bao gồm cả tình yêu con người, tình yêu thiên nhiên và cuộc sống, đồng thời cũng mang chấp niệm sâu sắc với mùa xuân và tuổi trẻ. Vội vàng là một trong những bài thơ hay nhất của Xuân Diệu, đây cũng là tác phẩm thể hiện được tình ái cuộc sống, sự mẫn cảm trong tâm hồn và các quan điểm của Xuân Diệu về mùa xuân, tuổi trẻ và tình yêu.



Vội vàng (1938) được in trong tập Thơ thơ, tác phẩm như một khu vườn rực nhãi ranh chứa chan hương sắc, ngát hương thơm của hoa cỏ, tràn trề sự sống, là bản giao hưởng phổ biến âm sắc, bộc lộ hầu hết mọi cung bậc cảm xúc từ vui tươi, e ấp, tới nồng nàn, đắm say trong tình yêu của Xuân Diệu. Có thể đề cập rằng Vội vàng chính là tình yêu thiết tha của tác fake dành cho cuộc đời, qua ấy mô tả những xúc cảm vô cùng mới, rất lạ, xúc cảm tới từ “một nguồn sống rào rạt chưa từng thấy ở chốn núi sông lặng lẽ này”.



“Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi”



Trong khổ thơ đầu tiên tác nhái đã mô tả khát khao mạnh mẽ, cháy bỏng qua những điệp từ “Tôi muốn…”, sở hữu tới nhịp thơ dồn dập, vội vã. Nhà thơ muốn “tắt nắng”, “buộc gió” để níu giữ hương sắc cho cuộc đời, đấykhao khát mãnh liệt, đầy táo bạo. Xuân Diệu muốn nắm giữ lại mọi những gì tươi đẹp nhất của tự nhiên, ấy là ánh nắng mùa xuân dịu dàng ấm áp, hương hoa nồng nàn, đắm say phả trong gió. Qua mong muốn đầy lạ lùng ấy ta thấy rõ được loại tôi trữ tình đặc biệt của người thi sĩ, đầu tiênloại “tôi” đầy ngông cuồng, táo bạo, dám đứng lên thách thức cả tạo hóa, chống lại bước đi của vũ trụ để giữ lại những dòng đẹp mà bản thân khao khát. Đó cũng chính loại “tôi” hồn nhiên, trong sáng, bướng bỉnh lúc đứng trước những điều mà mình yêu thương, trân trọng. 



Tổng hòa hai khía cạnh ấy đã tạo nên 1 hồn thơ Xuân Diệu cực kỳ riêng, siêu ấn tượng, làm độc kém chất lượng lại càng cảm nhận rõ hơn tấm lòng yêu mẫu đẹp, cái lý tưởng trong vũ trụ của người thi sĩ nó mãnh liệt, sâu dung nhan tới dường nào. Đồng thời cũng cho thấy quan điểm mới của Xuân Diệu về cuộc sống và cái đẹp, đối với thi nhân loại đẹp không hề ở chốn bồng lai tiên cảnh nào, mà ở ngay sát bên chúng ta, chính là các thứ tưởng nghe đâu thật đơn thuần tầm thường, nào là ánh nắng, nào là hương hoa, đều là các trang bị con người dễ dàng bỏ qua, ko mấy bận tâm. 



Xuân Diệu sau khi đã hiểu rõ quy luật của tạo hóa, đời người vốn ngắn ngủi, chết là về mang cát bụi, thì được tận hưởng các vẻ đẹp giản dị mà tạo hóa tặng thưởng thực sự1 đặc ân đáng quý. Người thi nhân ko muốn bỏ lỡ bất kỳ một phút chốc nào, thậm chứ còn ích kỷ muốn níu giữ đa số chúng lại để riêng mình được tận hưởng. Xuân Diệu ngông cuồng, táo tợn và phi lý cũng từ các chiếc triết lý nhân sinh rất với lý mà nên: Đời người hữu hạn và dòng đẹp chỉ ở tại trần giới chứ không ở chốn nào khác, cớ sao ko tận hưởng cho thỏa.



Sau những nhận thức và khát khao cháy bỏng được giữ lại vẻ đẹp của thiên nhiên tạo hóa nhưng lại vượt ra ngoại trừ khả năng của con người, Xuân Diệu đã mau chóng tậu cho mình 1 giải pháp, đấy là nhân khi còn trẻ, còn đang sống mau chóng tận hưởng, mau chóng bắt lấy các vẻ đẹp mà tạo hóa đã ban tặng, thoải mà thưởng thức sự tươi đẹp của cuộc đời, của vườn xuân 1 những ko hối hận tiếc. Điều ấy được biểu đạt siêuưng chuẩn tám câu thơ tiếp theo, không chỉ mở ra 1 bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, tràn ngập hương dung nhan mà còn thể hiện tâm thái của tác kém chất lượng trước sự hữu hạn của đời người, cũng như trước sự vô biên của vũ trụ: Vội vã, khát khao, tham muốn ôm ấp hết tất cả những gì tươi đẹp nhất vào lòng,và sự hạnh phúc sung sướng tột bậc trước vườn xuân tuyệt vời.



“Của ong bướm này đây tuần tháng mật

Này đây hoa của đồng nội xanh rì

Này đây lá của cành tơ phơ phất

Của yến anh này đây khúc tình si

Và này đây ánh sáng chớp hàng mi

Mỗi buổi sớm thần Vui hằng gõ cửa

Tháng giêng ngon như 1 cặp môi gần”



các câu thơ này ta dễ dàng nhận thấy được niềm vui sướng, sự hân hoan tột cùng của tác kém chất lượng khi phát hiện ra một thiên đàng của cuộc sống đang tồn tại ngay ko kể mình. Từng câu thơ như với trong mình những điệu nhạc khi sôi động, khi thầm thì, hầu hết những cảm giác đắm đuối nồng thắm của tình yêu, của tuổi trẻ, của 1 mùa xuân đang căng tràn nhựa sống. Điệp khúc “này đây…” mang tới nhịp thơ dồn dập, biểu lộ cảm xúc bất ngờ, niềm vui sướng hạnh phúc lúc chợt nhận ra món quà quý giá mà tự nhiên ban tặng. 



Bức tranh mùa xuân tươi đẹp khai mạc mang cảnh cặp “ong bướm” đang tràn ngập hạnh phúc, say sưa mật ngọt của tình ái tựa như đôi vợ chồng trẻ vấn vít trong tuần trăng mật. Là cảnh sắc thắm của hoa xuân cộng sở hữu sắc xanh của nội cỏ, tổng hòa tạo phải 1 bức tranh rực rỡ, nhưng vẫn kết hợp cân đối, đấy còn là cảnh “lá của cành tơ phơ phất”, lá gắn sở hữu cành, hạnh phúc êm ả bên nhau thật tâm tứ và lãng mạn biết mấy. Và thêm nữa là “khúc tình si” của cặp yến anh đang thuở mặn nồng gắn bó, mang tới ko khí thực rộn ràng vui tươi, gần như cả sắc, hương, vị của 1 bức tranh xuân nồng. Tuy nhiên Xuân Diệu ko chỉ giới hạn ở đó, ông còn thêm vào bức tranh của mình một chút ánh sáng dịu nhẹ, chan hòa và ấm áp, tựa như sương, như nắng phụ lên tất thảy toàn bộ cảnh vật, làm cho chúng thêm phần lãng mạn và tràn ngập sức sống hơn. Câu thơ “Và này đây ánh sáng chớp hàng mi”, người ta cứ thắc mắc chung cục dòng “hàng mi” đấy là của ai, của chính bản thân Xuân Diệu khi đứng trong khu vườn xuân tràn ngập hương sắc đẹp ánh sáng, hay là của 1 nàng thơ đang dạo bước. Nhưng dù nhân vật trữ tình đấy là ai người ta vẫn luôn cảm nhận được cái chất thi vị tình tứ của người nghệ sĩ, người muốn thêm vào bức tranh tự nhiên sự xuất hiện của con người, sự sống và ái tình của con người, để cho bức tranh thêm kết hợp và sống động, diễn tả rõ sự gắn bó chan hòa giữa nghệ sĩ và tự nhiên rộng lớn. Khẳng định rõ ràng vẻ đẹp của thiên nhiên luôn song hành cộng sở hữu sự phát hiện và thưởng thức của con người. 



Bên cạnh ấy câu thơ “Mỗi buổi sớm thần Vui hằng gõ cửa” biểu hiện 1 triết lý sống mới mẻ của tác fake rằng mỗi 1 ngày được sống, được tỉnh ngộ nhìn nắng mai là một niềm vui, một niềm hạnh phúc đến tột cùng, và Xuân Diệu thật sự rất trân trọng và biết ơn điều đó. Cuối cùng kết lại bức tranh thiên nhiên mùa xuân rực oắt Xuân Diệu kết lại bằng một câu thơ đầy ấn tượng “Tháng Giêng ngon như một cặp môi gần”, mang đến sự chuyển đổi cảm giác đầy tinh tế, từ thị giác, thính giác, xúc giác, tác nhái đã dẫn người đọc đến cảm kubet188 nhận bằng vị giác. Không chỉ bộc lộ xúc cảm muốn nuốt trọn mùa xuân vào lòng, mà còn là niềm khao khát đến tột cùng, Xuân Diệu thưởng thức mùa xuân tựa như một kẻ sành ăn thưởng thức mỹ vị của cuộc sống. Không chỉ vậy chiếc bí quyết mà tác kém chất lượng so sánh mùa xuân, so sánh tháng giêng giống như “cặp môi gần” cũng khiến cho người đọc không khỏi ngỡ ngàng trước sự lãng mạn, tình tứ của 1 người luôn say đắmthèm khát tình yêu. Đối mang thi nhân mùa xuân trước mắt thực căng tràn nhựa sống, tựa như một người con gái đang sắc xuân thì, khiến người ta thực muốn nâng niu, trân trọng hết lòng.



phan tich bai tho voi vang cua xuan dieu



Vội vàng của Xuân Diệu biểu thị các quan niệm mới mẻ về thời gian



Sau những cảm xúc thăng hoa, vội vã thưởng thức từng vẻ đẹp của tự nhiên bằng phương pháp khai mở hoàn toàn tất cả các giác quan, bỗng Xuân Diệu chợt khựng lại “Tôi sung sướng nhưng vội vàng 1 nửa/Tôi ko chờ nắng hạ mới hoài xuân”. Rõ ràng đang say đắm đủ chiều với cảnh thiên nhiên rực rỡ, lúc bữa tiệc vừa qua một nửa, người thi nhân đã rẻ thỏm lo âumang theo cảm xúc tiếc nuối nuối. Xuân Diệu ko đợi đến hè mới tiếc xuân mà người đã nuối tiếc mùa xuân, sợ xuân qua đi mất ngay chính giữa lúc mùa xuân đang nồng nàn, đượm sắc đẹp nhất, thực giống một kẻ đang son trẻ mà cứ sợ già, nuối tiếc tuổi thanh xuân. Có thể người ta cho đấy là kỳ lạ, là lo xa thế nhưng đọc các vần thơ tiếp của Xuân Diệu ta mới thưc hiểu rằng những nỗi sợ, nỗi nuối tiếc của tác kém chất lượng đều sở hữu căn do cả.



“Xuân đang tới, tức là xuân đang qua,

Xuân còn non, tức là xuân sẽ già,

Mà xuân hết, tức là tôi cũng mất.

Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,

Không cho dài thời trẻ của nhân gian,

Nói khiến cho chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,

Nếu tới nữa ko phải rằng gặp lại.

Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,

Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;”



Xuân Diệu nhận ra một quy luật tàn nhẫn của tạo hóa, rằng mùa xuân tới rồi mùa xuân sẽ đi, và cuộc đời cũng như thế con người thời son trẻ nhưng rồi cũng sẽ nên già đi và trở về với cát bụi. Thế bắt buộc ông mới sở hữu một câu oán trách siêu hay rằng “Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật/Không cho dài thời trẻ của nhân gian”, trách sao đời người không dài thêm chút nữa, để ông được tận hưởng thêm 1 chút hương dung nhan của trần gian, nhưng mà ngắn ngủi chẳng đủ cho người ta vui sống. Dù mùa xuân tươi đẹp “vẫn tuần hoàn” thế nhưng thi nhân chỉ sở hữu cơ hội sống một lần trên trần thế này, thì cũng chẳng kịp nhìn mùa xuân được lần nữa tươi đẹp, trời đất và vũ trụ vẫn mãi còn nguyên đấy, thế nhưng “chẳng còn tôi mãi”. Có thể đề cập rằng ở đoạn thơ này dòng tôi cá nhân của Xuân Diệu được bộc lộ cực kỳ rõ, không chỉ oán trách cuộc sống ngắn ngủi, mà còn cho người đọc cảm giác thi nhân giữa đất trời dường như đang ở vị trí trung tâm, tầm vóc cá nhân được đặt ngang bằng mang tầm vóc vũ trụ, đấy1 loại tôi siêu ngông cuồng và tự tín mà ta đã thấy ở đầu tác phẩm. Chính vì ý thức được sự hữu hạn của cuộc sống, sự tàn ác của vòng tuần hoàn “sinh lão bệnh tử” thế cần Xuân Diệu không hạn chế khỏi cảm giác “bâng khuâng nuối tiếc cả đất trời”. Cuộc đời này người thi nhân còn khát khao được tận hưởng được vui sống đa dạng lắm, cả mùa xuân, ái tìnhtuổi xanh đều là những trang bị mà tác nhái hằng tâm niệm, hằng trân trọng nhất, xem như lẽ sống của cuộc đời. Thế phải lúc buộc phải buông tay từ giã, hoặc là sắp buộc phải chia xa, người thi nhân đều cảm thấy nhớ tiếc và buồn bã khôn nguôi.



Thế nhưng Xuân Diệu là một tác kém chất lượng vô cùng tích cực, người không mang phổ biến cái đau buồn sầu não như Huy Cận, cũng ko vô vọng như Hàn Mặc Tử, trái lại tinh thần được sự hữu hạn của tuổi trẻ, của đời người tác giả đã mau chóng sắm ra cho mình một biện pháp mới. Nếu như ban sơ người muốn chặn đứng bước đi của thời gian, thì giờ đây Xuân Diệu lại đưa ra một phương pháp thức ưng ý hơn đấy chính là buông lỏng bản thân, nhanh chóng hòa mình vào thưởng thức mùa xuân 1 bí quyết trọn vẹn và đa dạng nhất mang thể.



“Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới khởi đầu mơn mởn;

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Ta muốn thâu trong một dòng hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng,

Cho ngà ngà mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh dung nhan của thời tươi;

- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”



Ngay khi này đây Xuân Diệu đã hoàn toàn ý thức được sự quý giá của tuổi trẻ và mùa xuân trước mắt thế cần người vội vã bước vào thưởng thức bữa tiệc mùa xuân ngay trước mắt 1 phương pháp vồ vập, đầy khao khát mãnh liệt, dường như chỉ sợ chậm một giây thôi là bữa tiệc trước mắt sẽ biến mất. Các động từ mạnh “ôm”, “riết”, “thâu” cùng sở hữu điệp từ “ta muốn” càng nhấn mạnh được mẫu thèm khát muốn nuốt trọn thanh dung nhan lý tưởng của mùa xuân, muốn được điên cuồng trong tình yêu, tới tận “no nê thanh dung nhan của thời tươi” để ko còn nhớ tiếc gì hơn nữa. Có thể nhắc rằng thay vì chỉ thưởng thức một lần Xuân Diệu đã phấn đấu thức dậy tất cả mọi giác quan, toàn bộ sức lực trong thân thể để hòa mình vào bữa tiệc đằm thắm của thiên nhiên “chếch choáng” mùi thơm, “đã đầy” với ánh sáng, ấp ủ trọn vào lòng các cây, các cỏ, nhưng hương thơm nồng ấm. Đoạn thơ này người ta thấy Xuân Diệu rất “tham”, nhịn nhường như đang ra công vơ vét, tận hưởng bằng hết chẳng chừa lại cho ai đồ vật gì, ko những vậy mà người thi nhân thậm chí còn muốn tận hưởng mùa xuân đó gấp đến mấy lần chứ ko chỉ là 1 lần duy nhất. Điều đó càng khẳng định rõ tinh thần của Xuân Diệu về cái hữu hạn của đời người, mẫu ngắn ngủi của tuổi xuân, cũng như quy luật xoay vần đầy tàn tệ của tạo hóa. Xuân Diệu không chống lại được bước đi của thời gian thì ông tậu bí quyết tận hưởng như thể mình

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *